Một bữa tôi này, tôi đã ăn đến no căng, nhưng lại không đụng đến một giọt rượu nào cả, tôi chỉ từ chối nói, buổi tối hôm nay tôi còn phải hành pháp, không thể uống rượu, cái lí do này thật sự quá tuyệt vời, cũng không có người nào có thể đưa ra ý phản đối cả.
Trên thực tế, tôi là sợ Chung Lương Thần hạ độc vào trong rượu.
Tục ngữ nói, không thể có tâm hại người, nhưng mà không thể không có lòng đề phòng người, tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng, Chung Lương Thần thay đổi thái độ với tôi, chỉ là bởi vì ông ta không thể thăm dò ra sâu cạn của tôi, nói một cách đơn giản thì, ông ta sợ ông ta đánh không lại tôi.
Bởi vì cấm kị sư chính là khắc tinh của tất cả nghề nghiệp khác, chẳng hạn như, ông ta hoàn toàn không giải được Cấm Pháp của tôi.
Khi trời tối, tôi được sắp xếp ở lại trong nhà của Tiểu Bạch, đây là chuyện đương nhiên, ông ta bảo tôi đi sang chỗ khác ở tôi cũng sẽ không đi, mà nhà của Tiểu Bạch, lại ở bên trong cùng của thôn, ở gần chỗ từ đường.
Tới trong nhà của cậu ta rồi, nhìn căn phòng nhỏ đơn sơ trước mắt làm tôi có hơi giật mình, bởi vì tất cả ngôi nhà trong thôn này đều là nhà mái ngói, quy quy củ củ, mà nhà của Tiểu Bạch, lại là một căn nhà nửa gạch nửa đất thấp bé, nếu như không phải do chính Tiểu Bạch dắt tôi đến đây, tôi tuyệt đối sẽ nghĩ rằng đây chính là căn phòng chứa củi hoặc chứa đồ linh tinh của hộ nào đó.
Vào bên trong, càng đơn giản hơn nữa, từ trong ra ngoài chỉ có mỗi một gia nhà ở, phòng ngủ phòng khách phòng bếp đều gom vào chung một cái phòng, một cái giường, một cái bàn và một cái ghế, trên cửa sổ dán vải nhựa gió thổi qua là kêu lên rào rào.
Tiểu Bạch lại chẳng quan tâm đến mấy cái đó, vừa vào nhà đã vươn vai một cái, cười hắc hắc với tôi, chỉ chỉ cái ghế dựa và cái giường nói:
- Anh ơi, anh muốn ngồi hay là nằm đây, em cho anh lựa đó, anh cứ tùy ý đi, em đi đốt lửa cái đã, lạnh quá.
Tôi có hơi cạn lời:
- Cậu ở cái chỗ này sao? Đường đường lại đại thiếu gia nhà họ Chung, sao bọn họ không cho cậu một căn nhà tốt hơn một chút chứ, cái này cũng quá...
Tiểu Bạch chạy đến góc tường ôm một đống củi lửa, lại kéo một cái chậu than, không ngờ lại bắt đầu đốt lửa ở ngay trong phòng luôn, tôi nhìn mà cảm thấy buồn bực, bây giờ là thời đại nào ra, nhà bọn họ còn dùng chậu than nữa?
Tiểu Bạch rất nhanh đã đốt lửa lên, hít hít cái mũi nói:
- Không trách bọn họ, nhà của em lúc trước vốn là ở trong thôn, là cái nhà thật lớn chỗ chúng ta ăn cơm lúc nãy đó, đi vào sâu một chút, mấy cái căn nhà đã khóa cửa ở bên trái đó.
Tôi cạn lời nói:
- Hẳn là ở bên phải đi? Tôi nhớ chúng ta lúc nãy ăn cơm ở bên trái.
- À, vậy thì là bên phải, dù sao cũng chẳng khác gì, đó là nhà em đó, sau đó không phải cha em đi mất sao, mẹ em cũng đi luôn, chỉ còn lại mình em ở đó, chú ba của em còn không ưa em. Cái căn phòng nhỏ này, vốn lúc đầu là do chú hai của em ở, sau nữa thì chú hai dọn vào trong từ đường ở, em cũng chạy tới đây luôn, chỗ này thanh tĩnh, sau khi dọn ra đây rồi, chú ba của em cũng yên tâm, em cũng mặc kệ mấy chuyện trong nhà, đỡ cho ông ta cứ luôn nghĩ là em muốn cướp chức tộc trưởng với ông ấy.
Sau khi Tiểu Bạch nói xong mấy lời này, cũng đốt chậu than cháy đỏ rực lên, rồi thoải mái dễ chịu nằm lên giường, hai tau lót sau đầu, nhìn miếng vải nhựa run lẩy bẩy trên cửa sổ, sâu kín nói:
- Nếu không phải muốn đưa xương Chung Quỳ quay trở về, em cũng không thèm về nhà đâu, em đã nghĩ kĩ rồi, dù sao thì em cũng họ Mặc chứ không phải họ Chung, đi khỏi nhà ra bên ngoài, em cũng không có nói mình là người nhà họ Chung, chờ đến khi em lăn lộn ra được tên tuổi rồi, đi tìm cha mẹ của em, bọn họ không thèm cái nhà này, em cũng chả thèm, trời cao đất xa, chỉ cần tìm được bọn họ, ba người ở cùng nhau, vậy thì ở đâu cũng là nhà.
Tôi có hơi bị rung động rồi, không thể tưởng tượng được, Tiểu Bạch bề ngoài nhìn như ngu ngốc này, trong đầu lại có ý tưởng thâm thúy đến như vậy, lần này người luôn cười đùa chửi mắng như Tiểu Bạch, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có, ánh mắt khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng lộ ra vẻ khát khao đối với tương lai vô hạn.
- Tiểu Bạch, cậu cứ yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu, tìm được cha mẹ của cậu, còn cái tộc trưởng Chung thị này nọ, theo tôi thấy, cũng chả có gì thú vị, chú ba của cậu muốn làm thì cứ để cho ông ấy đi làm đi.
Tôi thở dài, lại nói:
- Thật ra tôi cũng có chút hâm mộ cậu, còn có thể đi ra ngoài tìm cha mẹ của mình, tôi đời này chỉ sợ là không có cơ hội nữa....
Tiểu Bạch đột nhiên ngồi bật dậy hỏi:
- Anh, sao anh không dẫn theo em họ tới luôn? Em đột nhiên sực nhớ đến em ấy.
- Ặc...
Tốc độ đổi chủ đề của cậu ta quá nhanh, tôi lập tức hơi nghệch ra, sững sờ một lúc mới phản ứng lại, lúc này còn đang nói chuyện đứng đắn đàng hoàng mà, hồi ức lại những năm tháng đã qua, mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, tại sao mới nhoáng một cái đã nhảy đến chuyện em họ rồi?
- Em họ... Cậu cảm thấy tôi thật sự có thể dẫn theo em ấy đến à, tình huống nhà cậu phức tạp như vậy, lại thêm em ấy cũng không có khả năng tùy tiện chạy ra bên ngoài, cậu cũng phải biết em ấy là người của Phúc Duyên Trai đó.
Tôi đang định lựa lời giải thích với Tiểu Bạch, cậu ta đã nhìn tôi nói:
- Đúng đó, bởi vì em ấy là người của Phúc Duyên Trai, hơn nữa em cũng đã nhìn ra, em ấy có ít nhất là ba trăm năm đạo hạnh, nếu như em ấy cũng có thể tới đây, cũng có thể giúp đỡ chúng ta mà, hơn nữa nếu như người của Phúc Duyên Trai cũng đến, vậy thì chú ba của em cũng sẽ thành thành thật thật... Haizz, em ấy không đến được, đáng tiếc.
Tôi không khỏi sửng sốt, thì ra Tiểu Bạch còn có tâm tư như vậy nữa sao, tôi còn đang nghĩ là cậu ta chỉ muốn gặp lại Tiệp Dự thôi đó.
- Nghe lời của cậu thì cậu hình như biết được lại lịch của Phúc Duyên Trai sao?
Tôi khó hiểu hói, vì sao mà người của Phúc Duyên Trai đến thì chú ba của cậu phải thành thành thật thật chứ?
Tiểu Bạch lắc lắc đầu nói:
- Em cũng không biết lai lịch gì đâu, chỉ là lúc mà cha của em rời đi, ông nội của em lại bệnh nặng nằm liệt giường, chú ba của em là đại diện tộc trưởng, nhưng mà người như ông ta chuyện gì cũng muốn quản, tộc pháp gia quy lúc trước cũng đã bị ông ta sửa lại không ít, chú hai của em còn bị ông ta đuổi vào trong từ đường ở nữa, dù sao thì trong thôn cũng bị ông ta quậy cho loạn cả lên. Sau đó trong nhà đột nhiên có một bà lão không biết từ đâu xuất hiện, cả nhà đều cung cung kính kính, chú ba của em ngay cả rắm cũng không dám thả, sau nữa thì đợi đến khi bà lão đó đi rồi, chú ba của em cũng lập tức ngoan ngoãn, có một lần trong lúc vô ý em mới nghe được ông nội của em nói chuyện với ông ta, bà lão kia là người của Phúc Duyên Trai.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra lai lịch mà cậu ta nói chính là có ý này, tôi lại hỏi cậu ta:
- Vậy Phúc Duyên Trai còn có lai lịch gì, cậu có biết được không? Cậu ráng nhớ lại cho thật kỹ đi, lúc đó cậu còn nghe thấy cái gì nữa.
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Lần đó em leo lên trên nóc nhà đếm ngôi sao, bọn họ thì ở bên dưới nói chuyện, em nghe nửa ngày trời, tuy là phần lớn lời nói đều nghe không hiểu, nhưng mà về chuyện của Phúc Duyên Trai thì em vẫn còn nhớ được một chút
Tiểu Bạch nói với tôi, lúc đó cậu ta nghe được, Phúc Duyên Trai là một tổ chức thần bí đột nhiên xuất hiện ở trên thế gian vào mấy trăm năm trước, thân phận của chủ nhân Phúc Duyên Trai càng thêm thần bí, nhưng mà từ lúc hắn vừa xuất hiện đã vô cùng huênh hoang, tuyên bố có thể giải quyết được hết tất cả chuyện khó trên đời này, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị các môn phái tu đạo lớn biết rõ.
Nhưng mà chỗ thần bí khó lường của Phúc Duyên Trai chính là, nghe nói chỉ có người có duyên mới có thể tìm được, hơn nữa bên trong Phúc Duyên Trai còn có mấy cao thủ thần bí, hoạt động ở khắp nơi, lung lạc nhân mạch, củng cố thế lực của chính mình, bà lão kia cũng chính là một trong số đó.
Sau nữa thì Phúc Duyên Trai đã từng biến mất đi một thời gian, mãi đến mấy năm trước mới đột nhiên xuất hiện lại trên đời, bây giờ nhân gian đã xảy ra biến hóa rất lớn, rất nhiều môn phái ngày xưa cũng đã biến mất, dưới sự ảnh hưởng của đại bối cảnh, tranh đấu giữa hai giới Huyền Linh cũng dần dần chuyển sang ngầm, cho nên, tồn tại của Phúc Duyên Trai mới càng ngày càng không có người biết đến.
Thậm chí nhà họ Chung bọn họ vốn dĩ cũng đã cho rằng Phúc Duyên Trai đã không còn tồn tại nữa, nhưng lại không nghĩ đến, ngay lúc nội bộ nhà họ Chung xảy ra náo loạn, cái bà lão kia lại ngoài ý muốn đến đây, cũng không biết là bà ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho Chung Lương Thần thành thật hơn nhiều.
Cho nên, Tiểu Bạch mới cho là Phúc Duyên Trai là khắc tinh của chú ba nhà cậu, lần này mới cố ý kêu tôi dẫn Tiệp Dư theo, cũng là vì muốn mượn uy danh của Phúc Duyên Trai chấn nhiếp chú ba nhà cậu một chút.
Tiểu Bạch nói xong một lượt, làm tôi rất là kinh ngạc, không ngờ rằng cậu ta thậm chí còn biết được những chi tiết này của Phúc Duyên Trai luôn nữa, dựa theo những gì mà cậu ta nói ban nãy, Phúc Duyên Trai hình như có liên hệ với rất nhiều môn phái tu đạo, mà bà lão kia, không lẽ chính là Xà bà bà trong lời của Tiệp Dư sao?
Tôi đang suy nghĩ, Tiểu Bạch đã hỏi tôi:
- Anh, anh thật sự có thể mời thiên sư Chung Quỳ đến sao? Anh định lúc nào thì thỉnh đến?
Tôi chần chờ một lúc, chuyện này đúng là có thể làm được, nhưng mà, vào lúc ban ngày tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện đi mời thiên sư rồi thuận miệng nói ra, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không thể đi qua âm, chỗ này cũng không có khách điếm Hoàng Tuyền, tôi phải đi đâu để tim Long bà bà đây chứ?
Nghĩ nghĩ, tôi tách đề tài này ra, nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Chuyện thỉnh thiên sư không vội, tôi hỏi cậu nè, lúc đó cậu về nhà, nói chú hai của cậu bị thương, sau khi đi về rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Bạch nói:
- Ai da, đừng có nói nữa, ngay cái hôm em vừa mới quay về, chú hai của em cũng bị bọn họ đưa về luôn, nói là thương thế đã đỡ hơn nhiều rồi, bởi vì biết em chuẩn bị đi về, cho nên mới cố ý đi đón, nhưng mà tình hình thực tế lại là thương thế của chú hai cũng chưa có tốt, nếu không cũng sẽ không dễ dàng bị bọn họ khống chế như vậy. Theo em thấy, chú ba của em quả nhiên là cố ý lừa em về, anh à, anh nói coi, có phải ông ta đã biết chuyện của chúng ta và xương Chung Quỳ rồi không?
Tôi nhíu nhíu mày, nếu như bảo Tiểu Bạch nói đúng rồi, chú ba của cậu ta là cố ý dùng cái cớ này để lừa cậu ta mang theo xương Chung Quỳ quay trở về, vậy tất nhiên là đã sớm biết được tin tức chúng tôi tìm xương Chung Quỳ, nói cách khác, chú ba của cậu ta vẫn luôn biết xương Chung Quỳ đang ở đâu, nói không chừng chính là ông ta đã đưa xướng Chung Quỳ ra ngoài nữa.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có một suy nghĩ, nói với Tiểu Bạch:
- Cậu nói coi, bây giờ chúng ta thừa dịp trời tối, đi điều tra thử xem chú ba của cậu bây giờ đang làm cái gì, được không?
Hai mắt Tiểu Bạch sáng ngời, từ trên giường nhảy bịch xuống đất, vỗ tay nói:
- Được đó được đó, em cũng đang có ý này, nhưng mà em đoán chắc chú ba đã sai người ở bên ngoài theo dõi chúng ta rồi, nếu như mà đi ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ bị phát hiện thôi.
Tôi cười cười nói:
- Yên tâm đi, có anh của cậu ở đây, bảo đảm sẽ không có ai phát hiện ra được, hơn nữa đừng có nói là người ông ta phái tới, tôi đoán cho dù có chính chú ba của cậu đến cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thôi.
Nói xong, tôi móc ra hai tấm phù ẩn thân, quơ quơ trước mặt Tiểu Bạch...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo